Đức ngẫm nghỉ mà phục sát đất ban lãnh đạo trường đã anh minh sáng suốt chọn hai mỷ nử Đồng Giao và Thanh Nhả làm giãng viên cho những bài học chán phèo nầy…Ai có chứng mất ngủ vào đây nghe 10 phút thôi bảo đãm sẻ chìm vào mộng đẹp và ngáy như sấm nổ.

Hoàng Kỳ thì không miễn bàn…cho dù lảo có tài ăn nói khôi hài,làm cho người ta đở nhàm chán buồn ngủ nhưng hiệu quả so với hai giảng viên mỷ nử nầy thật là kém xa vạn dậm….Nhìn bản mặt dâm dê của bọn cán bộ đực rựa là biết rồi…thằng cha nào nét mặt cũng say mê chăm chú nghe giảng bài í…nhưng bảo đãm là đang muốn lột truồng người ta ra ngắm cho đã í mà…

Đức ca đang suy bụng ta ra bụng người…vẻ mặt cũng chăm chú nhưng nào có nghe được gì đâu,trong đầu đang âm thầm đáng giá mông vú của hai nàng mỷ nử giảng viên cho đở nhàm chán:”hai nàng nầy đẹp thì đẹp thiệt nhưng vú đít rỏ ràng thiếu phát triển…rỏ ràng thiếu hơi đàn ông…cô nàng Thanh Nhả hơi đở một chút ,ly dị rồi dù sao cũng đã từng nếm qua mùi cặc…Đồng Giao giảng viên….ôi mẹ ôi sao cằn cỏi vậy?trăm phần trăm chưa có ai sờ bóp qua …Có điều cả hai điều có hai cái miệng môi anh đào…xinh xắn và vô cùng gợi cãm…Rỏ ràng trời sinh để bú cặc..hắc hắc hắc…

-Nè…

Quyên ngồi kế bên,mắt vẫn chăm chú nhìn về phía giãng viên nhưng tay thì đưa cho Đức miếng khăn giấy.

-Hả?chi vậy?

-Chùi miệng đi…chãy nước miếng kìa…

-hahaha…tầm bậy tầm bạ…

-Trần Đức…

Đang cười hihahiha …Bổng Đức nghe có người gọi tên mình.

Thì ra Đồng Giao đang giãng bài ,nhìn thấy tên kia miệng chúm chím cười cười,mắt láo liên bên cạnh không một chút chú ý nàng đang nói gì nên tức giận kêu tên hắn…

-hả…có chuyện gì?

-Cậu nói….năm nào Bác Hồ xuống tàu qua Pháp…Đồng Giao nghiêm túc hỏi.

-Giảng viên à..cái nầy cô biết rỏ mà..sao lại hỏi tôi…Đức trơ tráo nói.

Cả đám người cười ồ lên…Quyên cúi mặt…hai vai run run cố nín cười…

-Nãy giờ tôi nói cậu không nghe à?

-Có nghe…nhưng bây giờ quên rồi…có phải là kiểm tra không?vậy là phải báo trước cho tôi mới được đó…tánh tôi dể quên…cần thời gian học bài mới trả lời được…

Mặt Đức vô cùng ‘ngây thơ’ điềm đạm đáp…

Lần nầy thì cã một đám cười ồ lên…Quyên ngồi sát bên cố nín cười nên mặt đỏ ửng.

-Cậu…Đồng Giao tức muốn bể phổi….thở phì phò…hai má đỏ bừng…

-hahaha….thôi đi…ngồi xuống….chúng ta nghỉ giải lao 15 phút ha….

Hoàng Kỳ cười hihi haha xen vào….tên nầy nói cũng có đạo lý của hắn…hahaha…điều quan trọng là hiệu trưởng có nói qua:”dể dãi với Trần Đức một chút…hắn là người không nên trêu vào”…vì vậy nhận thấy cũng đến giờ nghỉ giãi lao rồi…nên đề nghị :”nghỉ chút đi cô Đồng Giao”

-Tôi thấy hình như cô ấy có thành kiến với cậu đó….coi chừng….

-Chuyện gì chớ?tui chẵng thèm để ý đâu…hahaha..hay là bây giờ mình nghỉ coi thứ Sáu nầy đi đâu ăn còn hơn…Đức nhìn Quyên cười ám muội…ánh mắt dâm dê,ý đồ muốn đụ nửa…hôm thứ Sáu vừa rồi hình như vẩn chưa đã cặc.Cũng phải…thường là người ‘mới’ có cãm giác thèm muốn nhiều cũng là chuyện bình thường.

Mặt Quyên đỏ lên…biết tên nầy đang ám chỉ cái gì…rỏ ràng đang rủ rê rù quến nàng đây mà…nhớ lại hôm trước cái tướng của mình trong gương thật là dâm đãng…không ngờ tên nầy dai sức,hùng hục như trâu lại thích kiểu nầy kiểu nọ…mà nàng hình như bị bù mê thuốc lú gì đó…nó nói gì cũng nghe…để tên nầy muốn làm gì thì làm…đủ trò dâm dật.

Trước hôm thứ Sáu vừa qua,Quyên cứ nghỉ trong đầu ‘hắn là thanh niên mới lớn,nàng chỉ cần vuốt một cái là phun xối xả hoặc cùng lắm vừa đút vào nhấp nhấp vài cái thôi sẻ chịu không thấu…không cần phải dùng miệng thỏa mãn hắn…’

Nhưng kịch bản trong đầu óc Quyên hoàn toàn bị phá sản…Quyên hết hồn khi nhìn thấy cái đó của Đức…khi hắn đút vào nhấp nhấp vài cái…người hồn bay phách lạc không phải là hắn mà là nàng …hắn càng nhấp càng dai sức…hình như không phải là người mà…chổ đó của Quyên sướng tỉ tê nhưng thốn chịu không nổi … cuối cùng phải chìu hắn bằng miệng …há miệng cho hắn nhấp liên tục…mỏi cả hàm.Chồng Quyên cũng đã từng nhấp trong miệng nàng tối đa cũng chỉ 5 phút thôi… đâu có lâu như hắn…

Trí,chồng Quyên thường tự hào ‘thần thương vô địch’…Trước đây Quyên nghe đám chị em bạn thỉnh thoãng than phiền về chồng họ…nàng lấy làm tự hào…thấy mình may mắn…nhưng ngay đã khác rồi…trong đầu Quyên đã có sự so sánh…sự khác biệt không phải là một chín một mười…

Hai ngày cuối tuần..Quyên muốn đền bù cho Trí một chút nên ra sức chìu chuộng chồng…khổ nổi vừa bú cặc Trí vừa nhớ đến cặc Đức…ngay cả lúc Trí ra sức nhấp….nàng nhìn vào tường tưỡng nhớ lại cái dáng đụ của hắn và mình…Quyên biết mình ‘khó trở lại như xưa’ rồi .

Hôm nay mới thứ hai…hắn lại rủ rê…lòng ‘hổ thẹn’ với Trí biến mất tiêu…thay vào đó là lòng háo hức mong đợi…

-Ừm…Quyên cuối đầu ngượng ngùng nhỏ giọng đáp…

Tuy hám đụ,mê đàn bà ,ham chơi nhưng Đức là người rất biết suy nghỉ,nhớ kế hoạch hôm trước bàn với Ngân về cái vụ Công ty bất động sản..Đức lấy di động gọi Chủ tịch Vân.

-Tôi còn tưởng cậu đã chết ở đâu rồi…

Đường dây vừa thông…Chủ tịch Vân giọng đầy oán giận…cả tuần rồi tên nầy mới điện thọai cho nàng…

-Hahaha..cô cũng biết rồi đó…bận học trường Đãng đó mà…

-Học?đừng có tưởng tui không biết đó nha…nghe nói 2 cô giảng viên đẹp lắm…

Giọng Vân Chủ tịch có vẻ bực bội bất an cãm thấy ghen ghen…

-Đẹp thì có đẹp… nhưng nói thật nha…Vân Chủ tịch không tin tui cũng chịu…tui thì thấy Vân Chủ tịch hơn nhiều…

Biết tên nầy nói nhăng nói cuội cho mình vui nhưng Vân cũng cãm thấy ngọt ngào…

-Chiều nay có rãnh không…ra ngoài ăn cơm…trước là bàn chuyện công sau là bàn chuyện tư…hahaha… sao hả …Đức rủ rê rù quến Vân Chủ tịch .

-Ừm…mấy giờ?

Vân nũng nịu hỏi…nghe Đức gạ đụ chiều nay…Chủ tịch Vân chẵng cần màu mẻ đạo đức giả gì, chi cho mệt…đâu phải là lần đầu tiên… cãm thấy phía dưới bắt đầu ‘khó chịu’…liền nhanh chóng gật đầu.

-7 giờ đi ha….Đức chạy qua đón…khuya về…không thành vấn đề chứ hả? Ông xã không nói gì chứ?

Nghe Đức hỏi về Long,chồng mình…Vân hừ khinh thường..trước đây lúc còn là Phó Chánh văn phòng…Vân thường dùng miệng làm Hải thỏa mãn nhưng Hãi rất ít đụ nàng khiến nàng đôi khi cũng để Long đụ mình để giải quyết vấn đề sinh lý…nay đã khác xưa…sức đụ của Đức khiến Chủ tịch Vân mê mẩn…làm gì để Long có cơ hội đụng tới nàng?hơn nửa Long hiện nay chỉ là Trưởng phòng qui hoạch đô thị…là thuộc hạ của nàng…một cái nhấc tay của nàng hắn sẻ trở thành con chó ghẻ mà thôi…

-Hắn dám sao?

-Hahaha..vậy…7 giờ Đức đón…

*

* *

Bà chủ Thu càng ngày trông càng ‘mướt’ nhưng mặt lúc nào cũng lạnh như tiền…phải vậy thôi khách càng ngày càng đông không biết là do thức ăn nơi nầy hợp khẩu vị hay là sự mỷ miều của bà chủ.

Những người khách quen hoặc ở chung quanh vùng phụ cận ít nhiều cũng nghe tiếng đồn gần xa…nhất là bọn dâm dê…

Trước kia là Vinh đồn trưởng,nay là Hoàng đồn trưởng…đưa ra lời cảnh cáo…đừng để Đức ca nổi giận,biết điều tránh xa bà chủ Thu…đến ăn cơm ủng hộ thì nồng nhiệt đón chào,còn có ý đồ khác thì kết quả không tốt đâu…đã có nhiều ‘tấm gương’ làm mẩu rồi…

Đúng là vậy đó…nhiều khách lạ nhìn thấy bà chủ Thu đem lòng ái mộ buông lời bóng gió,nếu chỉ có vậy thôi cũng được đi,nhà hàng mà…chổ làm ăn buôn bán…nhưng lại có tên ‘ăn mật gấu’ dở trò bóc hốt động tay động chân…

Ngày nào lại không có một hai đàn em của Hoàng đội trưởng lãng vãng gần đó…’an toàn của chị dâu’ là nhiệm vụ chính trị hàng đầu…chỉ mong được dịp thể hiện lòng trung…hơn nửa,Đức ca jà người hào sãng,thỉnh thoảng dúi vào tay vài triệu đi uống trà…bọn chúng nào dám nhận tiền của Đức ca chứ nhưng Hoàng đội trưởng cười căn dặn “Đức ca đưa thì cứ cầm lấy…Đức ca là người rộng rải…

Bọn nầy thường ít học nhưng rất là nghỉa khí…từ đó tôn thờ Đức ca còn hơn ông nội…hiểu ngầm Đức ca là đại ca ‘đầu rồng’ trong bóng tối,bên ngoài sáng là Cán bộ nhà nước…nói tóm lại ‘Hắc Bạch lưởng đạo’ Đức ca rất có máu mặt…được làm em út của Đức ca là cả một vinh hạnh…

Như vậy…đụ mẹ thằng nào muốn dở trò với chị dâu là thằng đó chán sống rồi…bởi vậy có một số thằng không biết trời cao đất rộng vừa rời khỏi nhà hàng khá xa thì bị nện một trận thừa sống thiếu chết…mặc kệ là ai…du côn cũng được,CA cũng được…cán bộ cũng kệ mẹ mầy…nện một trận cho chừa…

Bà chủ Thu không biết mình vô tình được gọi là ‘Thu Đại nương’…trích từ danh từ “Phong đại nương” trong bộ phim nổi tiếng “Long Môn Khách Sạn”…

‘Thu đại nương’ vừa thấy bóng dáng Đức ở cửa, vẻ lạnh lùng biến mất thay vào đó là sắc hồng,người tinh ý nhìn vào cũng biết ‘Thu đại nương’ đang động lòng xuân…

-Ăn gì chưa?lên nghỉ chút đi cô xuống kêu họ làm vài món…Thu nhu mì nói…

-Chưa đói đâu…muốn ăn cái khác…nhìn quanh thấy không ai đứng gần,Đức nhỏ giọng…

-Coi chừng người ta để ý…Thu miệng thì gắt nhưng lòng rất háo hức…ngày xưa mỗi lần để Đức đụ,Thu nhất định phải tắt đèn…dần dần mới quen với chút ánh sáng,bây giờ thì ngay cả ban ngày cũng cho Đức đụ lại còn đủ trò đủ kiểu…chưa kể đến gần đây nó lại đòi tỉa lông…nằm tô hô cho hắn cắt tỉa chổ đó…lúc đầu Thu ngượng lắm mặc dù đã cùng nó làm chuyện đó cả năm rồi…ngượng thì ngượng nhưng cuối cùng cũng chịu thua…

-A ha….Bé Trúc đây rồi…mấy lần anh Đức đến đều không thấy em nha…sao hả?dạo nầy ra sao?học hành có giõi không?

Đức nhìn thấy bé Trúc đang nhìn mình..mặt bé ‘dài’ ra hình như là đang giận dổi cái gì đó…Đức hỏi vẫn cúi mặt không thèm trả lời…

-Hahaha..chuyện gì đây?nói đi..ai ăn hiếp bé Trúc của anh Đức hả..nói đi…anh sẻ vì em xử tử hình người đó cho em….

Đức vừa nói vừa nháy mắt với Thu…thừa biết ‘ai trồng khoai đất nầy?’ nếu không phải là Thu?

Đâu có ai ‘to gan’ vậy…

-Con nhỏ nầy được voi đòi tiên…thấy bạn có di động mới cũng đòi…Thu than phiền…

-Hả?Không phải đâu nha…nếu Bé Trúc có di động cũng tiện liên lạc đó mà…thời buổi nầy là thời buổi gì chớ…Đức nghe Thu than phiền …không tán đồng mà bênh vực bé Trúc khiến hai mắt nó sáng lên.

-Hahaha…anh Đức muôn năm…

-Khoan đã…khoan đã…muốn anh Đức mua di động cho chứ gì?được thôi nhưng phải có điều kiện đó nha…

Bé Trúc nghe được mua di động cho là tít mắt lên rồi…gật đầu như gà mổ thóc nhìn Đức mong đợi…

-nà…học cho giỏi…không được ham chơi…Có hứa không?

Con bé gật đầu kia chia..chạy tới ôm chầm Đức hôn một cái rồi quay mặt nhìn Thu vẻ ‘kênh kiệu’ ngầm nói :”nầy nhá…anh Đức hứa rồi…”

-vậy là được rồi…chiều mai anh chở em đi mua ha…

-hahaha được…ngoéo tay ha…Đực hứa hẹn chiều mai, bé Trúc đưa ngón tay ra ngoéo ngón tay Đức rồi chạy ù ra ngoài…Tuổi nầy cũng có một ít hiểu biết….anh Đức và mẹ sắp làm chuyện ‘người lớn’ rồi….

-Chìu riết nó hư cho mà coi…Thu ‘lầu bầu,nhưng lòng vô cùng ngọt ngào khi thấy Đức cưng đứa con gái mình như vậy…

-Con nít mà…thời buổi nầy cưng chìu một chút đâu có sao…hahaha…mình đâu phải không có khả năng…

Đức vừa nói vừa đưa tay ôm Thu,kéo nàng ngồi lên đùi,tay nầy mò vú tay kia luồn vào quần sờ soạng…Thu quen rồi nên cứ để nó làm gì thì làm…chẵng buồn nhắc nhở cửa phòng đã khóa chưa…nàng biết phòng nầy chỉ có 3 người mới được vào…Bé Trúc vừa mới ra ngoài…Thu cãm giác dưới mông cái vật kia đang cứng dần lên…

-Đức đang nghỉ có phải đã đến lúc mở rộng chuyện nhà hàng…cô thấy thế nào?

-Mở rộng?có nghỉa là sao?Thu mịt mờ hỏi…

-Mình có thể thuê một chổ trong khu thương mại…làm qui mô hơn,có hệ thống hơn…Đức hăm hở nói.

Thu lo ngại:

-Nhưng tiền thuê mắt lắm…

-Dĩ nhiên rồi…nhưng thức ăn cũng sẻ được cãi thiện hơn,cao cấp hơn và dỉ nhiên giá sẻ đắc hơn…nói tóm lại là mình sẻ mở một nhà hàng cao cấp trong khu thương mại…

-Vậy…vậy chổ nầy làm sao?

-đâu có sao…sẻ mướn người trông coi…cãi thiện để trở thành tập đoàn ăn uống…hahaha cô là bà chủ..Đức là ông chủ của tập đoàn..

-cái gì ông chủ ..bà chủ…nói bậy nói bạ….

-Hahaha..sao cũng được…nà..cô suy nghỉ đi…càng nhanh càng tốt…làm sao..cần cái gì,cần bao nhiêu người,bao nhiêu tiền…tính toán xong nói cho Đức biết…mình liền xúc tiến…

-Thiệt?thiệt muốn làm?giọng Thu rỏ ràng kích động…mở nhà hàng cao cấp nàng cũng đã từng nghỉ qua…

-Không phải nói chơi đâu…mở cái nầy xong..thấy khá..sẽ nới rộng ra phạm vi ngoài tỉnh…thành tập đoàn ăn uống…Nhất định phải làm…Sau nầy không chừng cô sẻ là nử đại gia của tập đoàn ăn uống đó nha…

Thu nghe nó nói ..hai mắt sáng lên…lòng tràn ngập niềm hạnh phúc…

-Ây…làm gì…Đang say sưa suy nghỉ hình ảnh tương lai tốt đẹp bỗng nhận thấy nó đưa tay tuột quần nàng ra..Thu kêu lên…

-Chuyện kia bàn xong rồi…giờ tới lúc kiểm tra…

Hai má Thu đỏ rực…nàng biết Đức muốn kiểm tra cái gì…dù sao cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi…

Đức như thế thuận tiện kéo quần Thu xuống,vừa kéo vừa hôn hít khắp nơi khiến Thu động tình,tay lần mò tìm khóa quần kéo xuống mò mẫm tìm cặc sờ soạng…một lúc sau, cãm giác hơi thở ấm áp phà ngay chổ đó,hai chân nàng theo phản xạ dang ra…cái lưởi Đức bắt đầu xâm phạm len lỏi tận vào trong…cãm giác thật dể chịu.Ham muốn bùng cháy,Thu chồm người lên cầm vật đó vuốt ve rồi há miệng ngậm vào…đầu tóc gục gặt…

Trầm ngâm trước máy vi tính một hồi…Thụy Vủ rúc cục cũng chưa viết được chử nào…bây giờ nàng mới nhận biết chuyện không đơn giản như nàng nghỉ…

Nếu viết một lập trình cho máy vi tính…không làm khó nàng được…nhưng chuyện liên quan tới ban nhạc,hát hò,văn nghệ…vậy..phải nên làm cái gì mới phải?phải bắt đầu từ đâu?Thụy Vủ giờ mới biết thật ra mình tự động nhãy ra hùng hồn tuyên bố nhất định phải làm Phụ tá cho hắn trong khi nàng cái gì cũng không biết…ngoại trừ cầm micro hát Karaoke …nếu hắn mà biết mình ngáo ộp trong chuyện nầy đúng là làm trò cười cho hắn rồi…ai cười cũng được nhất định không thể để hắn cười…cái tướng cười của hắn thật khả ố..đáng ghét…

3.5
2
votes
Article Rating

Bạn có thấy truyện này hay không?

Nếu bạn thấy chương truyện này thật tuyệt vời. Nội dung truyện hay. Hãy gửi một lượt đề cử để truyện lên "Xu hướng" giúp ủng hộ tác giả và nhóm dịch truyện nhé! <3

Có thể bạn thích

Xem thêm
Những truyện hentai được đề xuất ngẫu nhiên, Hentaimanhwa.net tin rằng bạn sẽ thích

Bình luận

Theo dõi
Thông báo về
guest
0 Bình luận
Các phản hồi
Xem tất cả bình luận