Trên đường Nguyễn Huệ..khúc gỉửa Lý Tự Trọng và Nguyển Trãi nhộn nhịp khác thường mặc dù bây giờ là nữa đêm…nhưng trước khách sạn S.M có rất nhiều xe CA ,đèn pha sáng choang chiếu thẵng ngay vào khách sạn tuy vậy bên trong vẩn còn khá tối …thỉnh thoảng nghe tiếng súng nổ đì đùng…im lặng một hồi lâu…lại nổ đì đùng…chứng tỏ trong bóng tối có người đang bắn nhau…

Mặc dù khúc đường đã bị CA phong tỏa không cho xe đi ngang qua nhưng người dân Cao Lảnh hình như không ngủ..nét mặt phấn khích đang tụ tập bên kia đường…trên tay ai cũng cầm di động hướng về phía khách sạn…không biết họ có thấy gì không nhưng nét mặt ai cũng rạng rở…như là chờ đón minh tinh xứ Hàn vậy viếng thăm vậy…

Những chuyện như vầy…mấy thuở mới có một lần…dỉ nhiên là không thể thiếu phần của đội ngủ làm phóng sự của đài truyền hình rồi…Phương Linh cùng cô phụ tá đang săm soi chỉnh sửa dung mạo,phải coi được một chút trước khi lên sóng trực tuyến …

-“Ba…hai…một..”…người quay phim đếm ngược…phất tay khi tiếng ‘một’ vừa dứt…dấu hiệu cho Phương Linh trực tuyến bắt đầu…

-“ Đây là phóng sự đặc biệt của đài THĐT… Phương Linh xin chào quí vị…Bây giờ là 23 giờ 42 phút ngày …Phía sau Phương Linh là khách sạn S.M…Cách đây độ nữa giờ..bên trong khách sạn nầy đã có tiếng súng nổ…và hiện nay thỉnh thoãng tiếng súng vẫn còn được nghe từ bên trong…Cho tới giờ phút nầy không ai biết được chuyện gì…Đội ngủ CA thành phố đã phong tỏa khu vực lân cận…Đứng bên cạnh Phương Linh là một trong những người đầu tiên chứng kiến sự cố…xin mời quí vị theo dõi…nhân chứng tường thuật những gì đã nghe …”

Biên tập viên Phương Linh đưa micro gần qua cho một người phụ nử khoãng 50 ngoài…bà ta đang phấn khích có lẻ vì lần đầu tiên được lên TV…

-“Tui nha…đang đi ngang qua đường thui..thình lình nghe mấy chục tiếng súng..mèn đét ơi sau đó đèn tắt tối thui…hỏng biết ‘chiện dì’ nữa…”một bà sồn sồn đang kể lại những gì ‘tai nghe mắt thấy’…nét mặt đỏ bừng…rỏ ràng đang rất ‘hãnh diện’ khi được mấy chục cặp mắt đang đổ dồn trên người bà ‘hóng’ chuyện…

Trong đại sảnh của khách sạn,ở một đầu của quầy tiếp tân..Đức cũng hồi họp núp kỷ..một tay cầm khẩu súng nín thở tập trung nhìn về phía ghế sô pha đề phòng tên kia chạy ra cửa tẩu thoát… bả vai trái đã bị đạn sớt qua…nó cãm thấy rát da…máu chãy đầm đề…cũng may không trúng chỗ nhược như thằng đang nằm kia…Đức biết thằng còn lại đang núp kỷ phía sau cái ghế sô pha …đèn bên ngoài càng lúc càng nhiều…chiếu trực diện vào khách sạn…quang cảnh hơi rỏ ràng hơn một chút…tuy là trong bóng tối nhưng cũng có thể thấy được với mắt thường…

Trước đây 10 phút…Phương Anh đang có lợi thế..trên gương mặt của nàng có cặp kính với tầm nhìn trong bóng đêm…nhưng lợi thế đang có lại bị ánh đèn xe của mấy cha CA nầy làm cho vô dụng…thình lình Đức cãm thấy nguy rồi…không ổn.

Đây là Cao Lảnh…tên Thái Kim Cơ là Trưởng CA thành phố…trong thành phố xãy ra chuyện lớn như vầy…hắn chắc chắn sẻ đến…nếu hắn là người đang chỉ huy ngoài kia thì bỏ mẹ rồi…thằng Cơ nầy là gà của Trần Ngọc Sơn…nếu lảo biết tụi sát thủ đang ở trong khách sạn…chuyện nầy đâu có khó…bọn nầy chỉ cần gọi thằng Narith…Narith gọi lảo già Ngọc Sơn…Nghỉ tới đây..Đức liền không chần chờ lấy di động gọi Nancy…

Theo qui định của Bộ…Tiếp nhận chức Giám đốc CA tỉnh…cấp bậc hoặc là Đại tá..hoặc Thiếu tướng..nhưng thường là Thiếu tướng…

Trần Ngọc Sơn xuống đài…Đại tá La Định Quốc được ngồi vào ghế Giám Đốc…không phải lảo tài cao bắc đẩu mà là lảo biết xếp đúng hàng…Quan trường là thế..không cần có tài…chỉ cần biết xếp đúng hàng thì đường quan thênh thang rộng mở…

Đường quan rộng mở…có nghĩa là tiền vô như nước…lồn thơm dập dìu đưa tới miệng,cặc… tha hồ…không bú thì đụ…hoặc nằm xãy tay xãy chân ra cho mỷ nử biểu diễn khẩu kỷ với con cặc mình…

Đó là lạc thú đời người của các đấng màu râu với quyền to chức trọng trong tay…từ ngàn xưa cho đến nay …không bao giờ thay đổi…

Trong căn biệt thự nằm ở ngoại ô giửa Cao Lảnh và Sa đec .La Định Quốc trần truồng như nhọng,hai chân dang rộng,nằm ngả lưng trên ghế sô pha…giửa hai chân …một mỷ phụ,lỏa lồ,nước da trắng muốt không tỳ vết,cặp vú săn cứng,núm hồng…đang khum người liếm dái lảo…chiếc lưỡi thơm tho liếm chậm rãi từ bìu dái lên đấn thân cặc…đầu cặc…nàng ngậm vào..đầu gục gặc liên tục…mút mạnh…nhả ra…bắt đầu từ trên xuống dưới…cứ thế mà liếm…

Nếu dùng từ để so sánh dựa trên phương diện vỏ học như trong các tiểu thuyết võ hiệp kỳ tình…Khẩu kỷ của mỷ phụ đã đến trình độ ‘lô hỏa thuần thanh’…’xuất thần nhập hóa’…

-“Quá đã ..Lam ơi..quá đã…”Quốc rên hừ hừ…tay lảo nắm tóc mỷ phụ siết mạnh…đâm cặc lảo sâu vào…một giòng tinh dịch trắng đục tràn qua hai bên mép nàng…

-“Ây ui..sao càng ngày càng nhiều vậy?”miệng ‘than phiền’ nhưng Lam lại cúi đầu rất nhiệt tình dùng lưỡi ‘lau’ đầu cặc lảo …

-“Haha…em làm phê quá mà…nên bắn nhiều một chút…” Quốc cười dâm đãng…kéo Lam ngồi lên ghế bên cạnh …tay lảo se đầu ti trên vú nàng…thỉnh thoãng ghé miệng bú mút…cặc phía dưới vừa bắn…đang xìu nhưng rỏ ràng trong lòng còn muốn…

-“Nói đi..cái vụ đó ra sao rồi…” Lam một tay ôm đầu lảo ví vào ngực ..tay kia trêu đùa vuốt ve con cặc đang xìu của người tình…

-“Xong rồi…hai tuần nửa..em sẻ là Trưởng phòng Phòng tổ Chức cán bộ …anh nói một tiếng lảo Phú dám không nể mặt sao?”Quốc kiêu ngạo nói…

Lảo đã ‘gợi ý’ với Giám Đốc Sở Giáo dục..cho người muốn cho người đàn bà của lảo đãm nhiệm chức Trưởng phòng…không được à?Có thằng nào làm tới chức vụ Giám đốc,Phó Giáp đốc mà tay chân hay mông đít sạch sẻ được chứ?lảo chỉ cần hô lên ‘mở hồ sơ’nghiên cứu …thằng đó,con đó không sợ té cức mới là lạ…

Năm chử ‘Công An mở hồ sơ ’..hắc hắc…nghe vô cùng khủng bố…có đứa nào không run?

-“Giỏi nhất là anh..hihi..” Lam sung sướng nghỉ tới chức Trưởng phòng sắp tới tay…bây giờ là Trưởng phòng..sau một thời gian tìm cách lên Phó Giám đốc..rồi Giám đốc…Có Trùm CA tỉnh làm hậu thuẩn..ai lại không nể mặt chứ?muốn ngồi khám à?

Quốc hiu hiu tự đắc…trước kia không phải muốn lồn nào là được…ngày nay..muốn lồn nào lại không được?chỉ cần hê lên một tiếng…khối thằng tình nguyện mang vợ ,con gái tới nhà… Chưa kể đến tiền tài vật chất…Đây là sự cám dổ của quyền lực ….

Ngay lúc nầy…điện thoại di động trên bàn vang lên…liếc nhìn màn hình…Quốc sững sốt…sao lãnh đạo gọi vào giờ nầy?lảo ra hiệu cho Lam…đừng tái máy con cặc lảo…đây là cuộc gọi quan trọng…

-“Thiếu tướng…xin chào…cô khoẻ chứ?xin hỏi có gì quan trọng sao?” Giọng nói khách sáo..lưng hơi còng xuống…vô cùng thành kính…

-“Haha… Quốc Giám đốc…xin lổi nha..đã khuya rồi còn làm phiền ông…” Giọng Nancy bên kia tuy có chút khách sáo nhưng nghe ra đầy uy lực…

-Thiếu tướng quá khách sáo rồi…xin hỏi có gì chỉ dạy…tôi sẻ hết sức…

-Vậy ..cám ơn trước nha..chuyện là vầy…

-“Thiếu tướng..tôi phải cám ơn cô mới đúng…tôi đi ngay”…Quốc hai mắt sáng ngời…từ ngày lên ngồi vào chiếc ghế Giám đốc CA tỉnh Đồng Tháp…chưa có chiến tích nào..đây không phải là cơ hội sao?

-“Sao vậy?có chuyện gì gấp à?” Thấy Quốc vội vả mặc lại quần áo..Lam thắc mắc..không phải muốn cùng nàng vui vẻ suốt đêm sao?bây giờ lại đi rồi?

-Anh có chuyện quan trọng cần làm…haha..em chờ ở đây..xong việc anh trở lại…

-“Ừm..nhớ nhe..em chờ..em nói với thằng chồng em đi ra ngoài tỉnh công tác…đừng bỏ người ta một mình ở đây đó…” Lam nũng nịu…

-“Không đâu..em ngon vầy…haha..”Quốc đưa tay bóp vú vớt vát thêm vài cái trước khi ra cửa…

Arun đang tìm cách thoát thân…hắn đang ẩn mình phía sau ghế sofa.. âm thầm tính toán…từ đây ra cửa cũng 20 thước…nếu chạy…cũng phãi 3 giây đồng hồ…Arun rùng mình…con nhỏ kia rỏ ràng là một xạ thủ…có trang bị tầm nhìn trong đêm tối…Arun đã thử hai lần…xuýt bị bỏ mạng…hắn không dám thử nửa…Mặc dù chỉ cần chạy ra cửa thôi là có cơ hội thoát thân nhưng 3 giây đồng hồ chạy ra cửa…còn sống hay không?…cho dù không chết…chắc chắn cũng bị thương… Arun không dám mạo hiễm…

Bên ngoài tiếng còi hụ…tiếng huyên náo càng lúc càng nhiều…Arun vô cùng khẩn trương…không chạy sẻ bị bắt…muốn chạy sợ bể ‘gáo’…

Arun lấy di động ra…chuyện cần làm duy nhất bây giờ là gọi Narith…hắn có người ở đây…hắn sẻ có cách…

Phương Anh như người thợ săn rình con mồi trong bóng đêm… người nàng bất động…bình tỉnh ..chờ cơ hội…ngón tay trên cò súng……cái lo lắng nhất hiện tại là nàng không biết Đức ra sao rồi…hình như hắn bị trúng đạn…không biết có nghiêm trọng không…nhưng lúc nầy không thể lơ đãng được…

Bên ngoài tiếng còi hụ,ánh đèn xe CA càng lúc càng nhiều…Phương Anh cười lạnh… nàng đoán được ý nghỉ trong đầu của kẻ địch …nàng không tin địch có đủ kiên nhẫn…chỉ cần hắn phóng ra cửa…thì ngày nầy năm tới sẻ là ngày giổ của hắn…

Kim Chi đứng sát cửa phòng…tay cầm hai khẩu súng trước cặp mắt run sợ của đám nhân viên khách sạn..mặc dù nàng đã nhiều lần trấn an…mặc kệ…nhiệm vụ của nàng là không để họ chạy loạn…không thể để họ xãy ra chuyện gì…

Để tạo lợi thế cho phe ta… Thục Linh cắt cầu dao điện…tạo một môi trường tối đen…với thiết bị nhìn trong bóng đêm…bọn kia muốn sống sót là chuyện nằm mơ…nàng cũng đang ngồi bất động quan sát phía sau của khách sạn…đề phòng viện binh của chúng…

Phòng Đức nằm ngay góc hành lang trên lầu ba của khách sạn…trong căn phòng kế bên…hai người khách trọ đang run rẫy trong góc phòng…lúc đầu tưỡng gặp cướp nhưng Thu Hà ra dấu bảo im lặng…chỉ họ ngồi vào trong góc phòng. Họ mới yên tâm một chút nhưng ba hồn chín vía đã bay mất rồi…

Thu Hà ngồi rình bên ngoài ban công …cũng kiên nhẩn như người thợ săn chờ con mồi xuất hiện…nàng chặn đường thoát phía sau của địch…phía trước hành lang là Xuân Mai …cả hai tạo thành kế gọng kèm…ra cửa trước hay leo xuống theo đường cửa sau…chỉ có đường lảnh đạn…ngồi lì trong đó…chờ CA tới thộp cổ…

Tên bên trong như cá nằm trong rọ…

Chanthavy nhiều lần gỡi message cho Dara…không thấy hắn trả lời…tâm trạng Chanthavy xốn xang..nàng biết Dara lành ít dử nhiều…nhưng hiện nay nàng vô kế khả thi…phãi cố thủ trong nầy…chờ cứu viện…

Chanthavy không khẩn trương…nhiều năm làm việc cho Narith…nàng biết lảo có người ở đây…Chanthavy lấy di động định gọi…ngay lúc nầy trên màn hình sáng lên… nhìn hàng chử ‘ នាយប៉ូលិសខាងយើង … ចុះចាញ់’ (1)… Chanthavy mĩm cười…

Cùng một lúc ..Arun cũng nhận được …hắn cười đắc ý…chuẩn bị ra hàng…chịu khó 1 hay 2 ngày rồi cũng được thả ra…tìm bọn nầy tính sổ…

“-Các người trong khách sạn nghe đây….Tôi là Thái Kim Cơ…Trưởng CA của Thành phố Cao Lảnh…các người đã bị bao vây…hãy buông súng đầu hàng…các người có thời gian 1 tiếng để chấp hành..nếu không chúng tôi sẽ xông vào”…

Cơ cầm loa nói..vẻ mặt âm u suy tính… 1 trong 2 bên là người của lảo Sơn …gia tài của lảo chưa tới tay…chưa tới lúc trở mặt được…Cơ đang trù tính làm sao cho người của Ngọc Sơn chạy an toàn…không biết bọn người của lảo Sơn đối đầu với ai bên trong … mặc kệ…thả người của lảo già… tóm được bọn nầy…cũng dể bề ăn nói…

Trong bóng tối…Đức di chuyển về vị trí của Phương Anh…người chỉ huy bên ngoài quả nhiên là Thái Kim Cơ…

-Anh không sao chứ…?hai mắt vẫn không rời mục tiêu…Phương Anh quan tâm hỏi…

-Không sao..viên đạn lướt qua vai…không chết được đâu…nà..nhớ kỷ..nếu thằng kia đầu hàng…’độp’ nó liền…

-“Hả?tại sao?” Phương Anh trố mắt…

-Không nghe hắn nói sao?hắn là Thái kim Cơ…người của Trần Ngọc Sơn…

Phương Anh tỉnh ngộ…trước bắt sau lấy cớ thả…chuyện rỏ như ban ngày..như vậy tốt nhất là cho tên kia một phát…tránh phiền phức về sau…

-Ừm…

Trên lầu ba..cùng lúc Thu Hà và Xuân Mai nhận được hàng text…’Thái Kim Cơ là người của Trần Ngọc Sơn…dứt điễm…không cho hàng…tránh đêm dài lắm mộng…phiền phức sau nầy’…

-“Dỉ nhiên rồi…” cả hai ai cũng cười lạnh…phụ nử..ai cũng thích ‘làm việc sạch sẽ gọn gàng’ mà….

-“Tôi hàng…Ok man…tôi hàng…” Arun la lớn ..muốn cho bên ngoài nghe…

-“ Tốt…bỏ súng xuống…hai tay chắp sao đầu…từ từ đi ra…” Cơ nghe có người xin hàng..mừng rở…nghỉ thầm:”thằng nầy chắc chắn là ngưừi của lảo già rồi…”.

-OK…OK…Arun không e dè…dợm người đứng lên…Xếp CA đã nói như vậy…không cần phải lo…

-“Đùng”…hắn vừa đứng lên…liền ngã vật ra…hai mắt trợn trừng…có lẻ không tin nổi…mình đã hàng rồi mà…khẩu súng hắn rơi trên sàn nhà…Không chậm 1 giây…Đức nhanh chóng chạy đến tay trái cầm lên bắn loạn vào tường…phía sau lưng…đồng thời tai phải cầm khẩu súng mình củng bắn loạn vào tường…phía đối diện.Cố ý dàn cảnh hiện trường hai bên bắn nhau…

-“Đùng…đùng..đùng..đùng…đùng đùng đùng đùng…” Quần chúng bên ngoài đang say sưa theo dõi diễn biến…bất ngờ thấy ánh lửa lóe lên cùng với nhiều tiếng nổ…hoảng hồn …ngồi xuống sợ lạc đạn…

Một loạt tiếng nổ tầng trệt vừa chưa chấm dứt..trên lầu ba cũng nỗi lên một tràng…

-“Đùng…đùng..đùng..đùng…đùng đùng đùng đùng…”Đức đắc ý…Thu Hà và Xuân Mai phối hợp rất nhịp nhàng…

Bọn kia chỉ là trá hàng cũng may phe ta phản ứng kịp thời… nên hai bên bắn nhau…và xãy ra thương vong…ý Đức muốn cho mọi người thấy là như vậy…

-“Bắn nhau rồi..bắn nhau rồi..” nhiều người la lên…cã đám đông vừa sợ hãi vừa phấn khích…vừa náo loạn…có người chạy tìm chổ núp…

-“Mau..mau..thu hình…” Phương Linh kích động…cầm micro đứng trước ống kính” Quí vị…vừa có nhiều tiếng súng…tình hình diển biến phức tạp…có tiếng người muốn qui hàng nhưng sau đó lại có tiếng súng dử dội…”

Thái kim Cơ nghi hoặc…sao lại như vậy? hắn nghi hoặc..mơ hồ…

Bên ngoài ai cũng nghe bên trong khách sạn..hai phe đã chí choé bắn nhau…

Trong lúc Thái Kim Cơ đang nghi hoặc…dàn xe của CA tỉnh cũng đã tới hiện trường… Quốc sắc mặt âm trầm…lảo đã nghe nhiều tiếng súng…hy vọng là ‘phe ta’ không sao…

-“Thượng Tá Cơ…đã xãy ra chuyện gì…tôi nghe nhiều tiếng súng nổ…”Quốc nghiêm giọng…

Từ lúc tiếp nhận ghế Giám đốc CA tỉnh..Quốc rất không vừa mắt Cơ …tên Thượng Tá nầy là người của Trần ngọc Sơn nên đối với Quốc…bằng mặt không bằng lòng…Quốc đang tìm cơ hội đá đít tên nầy đi..thay vào đó là thân tín của mình…

-“Quốc Giám đốc..chào ông…tôi cũng không hiểu…tôi đang chiêu hàng..thình lình xãy ra sự cố hai bên bắn nhau…” Cơ ngờ vực…lảo nầy sao lại có mặt nơi nầy vào giờ nầy?lẻ ra đang chơi gái mới đúng…

-“Thượng tá đưa loa cho tôi”…Quốc muốn ‘thông báo’ với người bên trong ‘phe ta’ đã tới…

-Các người bên trong nghe rỏ đây..tôi là La Định Quốc…Giám đốc Sở CA Đồng Tháp…các vị đã bị bao vây…

-Là người của mình…hihi..xong rồi..ra thôi…Cấp bậc của cô ‘khủng’..hihi cô ra mặt đi …

-“A lô..người bên ngoài nghe rỏ đây…tôi Trẩn phương Anh ..Trung tá Tổng cục V tổng Cục tình báo cùng một số sỉ quan khác đang công tác…

Quốc cả mừng…nghe ra là phe ta không sao rồi…

Cơ chấn kinh… người của Tổng cục V tổng Cục tình báo?lảo già Sơn làm cái gì đây?cũng may là chưa có gì nghiêm trọng xãy ra…

Lúc nầy coi như xong rồi…Thu Hà,Xuân Mai , đi xuống từ lầu ba… Thục Linh từ phía sau ra phía trước…nhiệm vụ Kim Chi từ đầu đến cuối là bảo vệ cho đám nhân viên khách sạn an toàn… tất cả cùng tiến ra cửa…

Bộ dáng của Đức lảo bản là tiều tụy và thê thãm nhất…chiếc áo pull trắng của hắn không còn màu trắng nửa…máu nhuộm nữa thân người…vết máu đã khô… nhìn vào trông rất dọa người…

Quốc nhìn Đức..âm thầm quan sát…đây là nhân vật quan trọng cho tiền đồ…Quốc không dám chậm trể…ân cần tha thiết…

-Đồng chí bị thương à..mau mau…mau đi bệnh viện…

-Cám ơn Đại tá…vết thương ngoài da thôi…chãy máu nhiều một chút..không có gì nghiêm trọng…

-“Còn nói nửa…mau đến bệnh viện băng bó..” Thu Hà trách…

-“hắn…là hắn…cái tên mất lịch sự hồi chiều nầy…” Cô gái phụ tá của Phương Linh bên kia đường nhận ra Đức..há hốc mồm…lắc lắc tay Phương Linh chỉ qua bên kia đường…

5
2
votes
Article Rating

Bạn có thấy truyện này hay không?

Nếu bạn thấy chương truyện này thật tuyệt vời. Nội dung truyện hay. Hãy gửi một lượt đề cử để truyện lên "Xu hướng" giúp ủng hộ tác giả và nhóm dịch truyện nhé! <3

Có thể bạn thích

Xem thêm
Những truyện hentai được đề xuất ngẫu nhiên, Hentaimanhwa.net tin rằng bạn sẽ thích

Bình luận

Theo dõi
Thông báo về
guest
0 Bình luận
Các phản hồi
Xem tất cả bình luận