Trong phòng khách…Ngọc Sơn đang ngồi đánh cờ tướng với Thái Kim Cơ …Trưởng CA thành phố Cao Lãnh ,trên bàn một tách trà,một lon bia Heineken,một dĩa đậu phọng,vài miếng nem chua đã được lột sẳn làm mồi kèm theo vài trái ớt hiểm…khói thuốc lá trong phòng dầy dặc…

Nói là đánh cờ chứ thật ra lâu lâu mới di chuyển một quân cờ…đại đa số thời gian là nói chuyện…

-“Lảo lãnh đạo…ông nên hút ít một chút mới được…không tốt cho sức khoẻ” Cơ nói với giọng điệu rất ân cần…

-Haha…Đã mấy chục năm nay rồi…còn kiêng cử ít nhiều gì nửa?không dể đâu…tới đâu hay tới đó mà…Aiz…Cơ à…đường dài mới biết sức ngựa…hoạn nạn mới biết chân tình…lúc nầy..chỉ có cậu là hay thường tới thăm tôi…

-Lảnh đạo..ông đừng nói vậy mà…không có ông nâng đở..Thái kim Cơ không có ngày hôm nay…ân tình nầy..lúc nào tôi cũng nhớ…

-“Lại nửa rồi…đã nói đừng nhắc nửa mà…cậu thiệt là…” Ngọc Sơn trong lòng đắc ý nhưng ngoài miệng ra vẻ ‘thi ân bất cầu báo’…

-Haha…quen rồi…cứ nhớ mãi trong lòng…ừm…thôi tôi đi về trụ sở…quên nửa ..tôi có nói con Oanh nấu một ít đồ mà lãnh đạo thích ăn nhất…trể trể một chút nó sẻ mang tới…

-“Hai người thật có lòng…haha..cám ơn nhiều…” hai mắt Ngọc Sơn 1 thoáng sáng lên…cặc trong quần bắt đầu giựt giựt…

-“Cái nầy..haha..lảnh đạo..ông quá khách sáo rồi…giửa chúng ta…đây là điều nên làm…thôi tôi đi đây…

-“Ừm…được được…khi khác tới chơi…

Thủ hạ đi rồi…Ngọc Sơn ngồi sửng ra…lảo bây giờ mới phác giác ra mình rất cô độc…không vợ không con…Trước kia lảo cãm thấy rất thoãi mái…bạn bè,thuộc hạ lúc nào cũng vây quanh,ngày nào cũng vui như ngày Tết…Đi đâu cũng tiền hô hậu ủng…Giờ đây đã hết rồi..từ lúc rời chức vị Giám đốc Sở CA…ngôi nhà càng lúc càng giống như chùa bà Đanh…ngày nào cũng như ngày nào…vắng lặng…

Trước kia…lúc nào cũng nghỉ đến tiền…càng nhiều càng tốt…bây giờ 50 triệu mỷ kim và 1000 cây vàng…tất cả đang nằm dưới nền nhà trong nhà vệ sinh…làm sao xài hết đây?Nếu mai nầy..lảo có về với ông bà…ai hưỡng đây?

Xài không hết cũng phải xài…nếu không…mai nầy chết …gặp diêm vương …ông ta sẻ nói:”mầy có tiền mà không biết xài..tao đánh mầy xuống 18 tầng địa ngục…vì cái tội ngu…

“Cộc …cộc …cộc”…có tiếng gỏ cữa phòng…Ngọc Sơn biết không ai ngoài thím Tư..người giúp việc nấu ăn,giặt dủ trong nhà…

-“Vô đi…” Sơn nói vọng ra…

-“Ông chủ…cơm nước đã sắn sàng…nếu ông muốn ăn..tôi dọn lên ngay…” Thím Tư mở cửa bước vào phòng nói…

-Không cần đâu…tôi không đói..ừm…nếu xong hết rồi…hay là về sớm đi…khi nào cãm thấy đói..tôi tự mình lấy ăn …

-“Vậy được…bây giờ tôi dìa…” Thím Tư mừng rở khi nghe ông chủ cho về sớm …

-“Ừm..à nè..con gái chị…nghe nói sắp đám cưới à?con rể chị làm gì?” Sơn bỗng có ý nghỉ quái dị…

-“Nhắc tới nó tui thiệt rầu… nó ngu thì nó chịu…tôi nói muốn gẩy lưởi mà nó có nghe đâu…thằng đó hả..nghèo rớt mòng tơi..mai nầy đám cưới rồi…không biết lấy gì ăn…chắc cạp đất quá….” Thím Tư nói với giọng oán hận…rỏ ràng không hài lòng với việc đứa con gái lập gia đình…

-Vậy thằng con rể của thím làm nghề gì?

-“Nó làm phụ hồ…bửa đực bửa cái…ông nghỉ coi…” Mặt thím Tư đen như đít nồi khi nhắc đến người con rể tương lai…

-Vậy à…vậy thì khổ rồi…haizzz…thời buỗi nầy cơm áo gạo tiền…sao con gái thím khờ dại như vậy chứ…

-Thì phải…aizzz khôn nhờ dại chịu ông chủ à…tôi muốn giúp cũng không giúp được…

-Cái đó..cũng còn tùy…thím có muốn giúp con gái không?

-“Ông chủ…tôi không hiểu ý ông…” Thím Tư nhìn ông chủ với vẽ nghi hoặc…

-Hai trăm triệu…thím nói con gái thím..haha…nếu nó chịu hầu hạ một đêm…Tôi cho nó 200 triệu.

-“Ông chủ..tui không ngờ ông khốn nạn như vậy..nói như vậy mà nói được”..Mặt thím Tư đỏ lên vì giận…

-300 triệu..

-“Ông”…Thím Tư thở phì phì…vẫn còn phẫn nộ…

-400 triệu…nếu thím thấy không được..vậy thì thôi..coi như tôi chưa nói gì…

Thím Tư ngần ngừ rồi quay lưng…Ngọc Sơn nhìn theo…thầm đếm 1..2..3…tin rằng bà ta sẽ đỗi ý…Con số 400 triệu đối với lảo ..không đáng một cọng lông nhưng đối với thím Tư là một con số thiên văn…Con người ai cũng có một cái giá…đối với con gái của thím tư…lảo đã có thấy qua…400 triệu là cao lắm rồi…

“400 triệu…cho mình đụ một đêm trước khi lấy chồng…hahaha…coi như là lồn vàng rồi…lắm người muốn mà không được đó…”Sơn nghỉ bụng…

-“Ông..ông chủ…ông…nói thiệt?” …

Thím Tư quả nhiên quay lại…bẻn lẻn nhìn ông chủ hỏi với ánh mắt mong đợi…chỉ sợ ông chủ đổi ý..giọng điệu bây giờ thay đỗi 180 độ…không còn hung hăng như con gà chọi nửa…400 triệu…chỉ một đêm thôi mà…con Duyên chỉ cần dang rộng háng ra là được…mà cho dù có gì gì đi nữa…chỉ một đêm thôi mà…thím tự hận mình không có giá như con gái..Bây giờ thím Tư thấy lo lo,không biết con Duyên có chịu hong nửa.

-“Haha..Về hỏi con gái đi…khi nào nó chịu …dẫn nó tới” Ngọc Sơn đắc ý…người ta nói có tiền mua tiên cũng được …con gái bà đâu phãi là tiên đâu mà không mua được..

-“Vậy..tui dìa hỏi nó…”Thím Tư cả mừng…hối hả quay người đi ra cửa…

-“Thím Tư…sao gấp vậy?” Vừa mở cửa…Oanh…vợ của Trưởng CA thành phố đang định nhấn chuông…thấy thím Tư có vẻ gấp rút..ngạc nhiên hỏi…

-“Hihi..có chút chuyện nhà cần làm..Cô Oanh…ông chủ ở trong…cô tự vô đi ha…”

Oanh bước vô nhà…tay xách theo giỏ đồ ăn..mùi thơm bay ngào ngạt…

-“Chi cho mắc công vậy…em tới là anh mừng rồi…hắc hắc…”Thấy Oanh tới…Sơn hai mắt sáng rở…hồi nãy nghe Cơ nói vợ hắn sẻ đem vài món tới…Sơn liền hóng…không phãi vì thèm ăn mà là thèm cái lồn thơm của vợ Cơ…thèm cái miệng thơm tho kia ngậm con cặc lảo mà bú liếm trong khi lảo bóp vú…bóp đã rồi chơi…

-“Em thấy thím Tư tới lui có mấy món làm hoài…hôm nay làm cho anh mấy món mà anh thích ăn..nè…sẵn còn nóng..ăn đi…” Oanh ỏn ẻn đáp…lui cui mở giỏ lấy thức ăn để lên bàn…nàng khum người,tà áo để lộ khoãng bụng trắng ngần không chút mở thừa…đặc biệt là cái áo ngực màu đen trông thật bắt mắt…Sơn đưa tay kéo nàng ngồi vào lòng lảo,miệng tham lam hôn hít cổ ,tay lòn vào áo đẫy ngược áo ngực lên…bóp…

-“Hihi..gấp gáp vậy…ăn trước đi…”Oanh uốn éo …nàng đang ngồi trên đùi lảo …mông nàng cãm giác cặc lảo đụng mông nàng…Oanh mĩm cười đắc ý…càng sàng mông qua lại…cố ý khêu khích…

Sơn đưa tay xuống dưới lần mò tìm nút quần …

-“ Chờ em đi tắm …anh ăn đi..em tắm xong trở lại..ngoan đi…” Oanh đứng lên ..cười ủy mỵ lắc mông đi vào phòng tắm…Sơn nhìn theo…đưa tay vào quần… cặc cứng ngắc như khúc củi…

Oanh mở nước cỡi quần áo trên người…một tòa thiên nhiên phô bài …làn da trắng như sửa,không tỳ vết,mông căn…vú săn..khó có điễm nào chê được..nhưng lúc nầy mặt nàng rất nghiêm túc,không một chút đỉ thỏa như khi nãy,trước mặt của Sơn…trái lại đang rờ rờ mó mó gỏ gỏ nhẹ vào tường,tai nghe ngóng khắp nơi trong phòng tắm như đang tìm kiếm vật gì…

Mấy tuần nay…theo lời Cơ,nàng đã tìm khắp nhà nhưng chưa thấy dấu vết…hôm nay nàng thử tìm trong nhà tắm..may ra..nếu không thì lảo già nầy dấu tài sản lảo ở đâu?

Nếu là trước kia..hai vợ chồng nàng nghỉ cũng không dám nghỉ chứ đừng nói đến làm…Nay lảo đã mất quyền…không lợi dụng cơ hội nầy đoạt lấy tài sản của lảo thì thật là quá ngu…trời đất sẻ không tha người ngu như vậy…hơn nữa cứ coi như là lảo trả công nàng cho lảo đụ mấy năm nay…hợp lý mà…

-“Xem ra cũng không phải trong nầy…” Oanh chán nản bước vào bồn,thả người dựa lưng vào bồn tắm suy nghỉ…chợt hai mắt nàng sáng lên…

-“Haha…anh vào tắm với em…mình tắm uyên ương ha…” Ngọc Sơn mở cửa trần truồng bước vào…cặc lảo đang đong đưa qua lại dưới cái bụng phệ…

-“Anh thiệt..sao gấp gáp dử vậy?” Oanh ỡm ờ…nhìn kỷ trong ánh mắt có chút tức giận…nhưng cũng hài lòng với khám phá vừa rồi…liếc mắt nhìn nơi khả nghi…”rất có thể là chổ nầy ”…nàng thầm nghỉ..

-“Hi hi..anh muốn tắm uyên ương với em mà…”tuy miệng nói là tắm uyên ương nhưng lảo lại chĩa cặc ngay miệng nàng…Oanh ‘lườm’ lảo…mở miệng ra cho lảo đút vào…

Sơn không phải nóng lòng muốn đụ…lảo là người vô cùng cẩn thận…bản tánh đa nghi như Tào Tháo…phòng tắm nầy chì có lảo mới được quyền dùng…trong nầy là cả một gia tài…mỗi lần Oanh vào..lảo không muốn nàng 1 mình nên luôn muốn lấy cớ tắm uyên ương…mục đích là đề phòng nàng lục lọi…

Với khám phá vừa rồi… Oanh chợt hiểu …cứ mổi lần nàng vào đây là lảo theo vào…vì vậy càng tin tưởng…lão muốn tắm uyên ương là giả…lảo chỉ muốn giám sát nàng…Oanh càng tin chắc mình đã tìm đúng chổ…

Không hôm nay thì ngày mai…nhưng cần phãi cho lảo ‘ngủ’ mới có đủ thì giờ xem xét…phấn khích trước sự khám phá của mình…tự nguyện làm lảo thỏa mãn…đầu Oanh gục gặc nhanh dần…

***

Phía sau…dựa lưng vào thành ghế…mắt lim dim như ngủ nhưng Đức không ngủ…đang suy nghỉ… có một vài vấn đề muốn làm sáng tỏ…

Di động kêu vang lên…Thu Hà gọi tới…nàng thuộc tổ thứ nhất…có lẻ giờ đã tới Cao Lảnh rồi…cú gọi đến thật đúng lúc…Đức nhanh chóng bắt máy…

-“A lô…lảo bản…tụi nầy vừa tới Cao Lãnh…cũng vừa biết chuyện…”Giọng Thu Hà nghiêm túc…khi làm việc nàng rất tập trung…

-Kế hoạch thay đỗi…Thu Tâm bị thương…Xuân Mai đang trên đường đi đến hội họp với chúng ta…

-“Chuyện nầy Thủ trưởng có nói qua…kế hoạch thay đổi thế nào?

-Bây giờ hai người đang ở đâu?

-Cách nhà hắn không xa… coi tình hình chung quanh một chút…haha..thói quen nghề nghiệp

-Tốt…tối nay gặp…

Đức cúp máy…gọi cho Tiên…Phương Anh đang lái xe…thỉnh thoảng âm thầm quan sát hắn…ngay lúc nầy Đức nhìn lên..4 mắt giao nhau…Đức tinh nghịch…nháy mắt với nàng…Phương Anh hổ thẹn…má đỏ lên..mắt nhanh chóng nhìn phía trước…lòng bồi hồi…

-“Lảo bản…hú hồn…tôi vừa biết tin”…Tiên bắt máy với giọng quan tâm như trút được gánh nặng…Sau lần đó…nàng tự coi là người của hắn…nên dỉ nhiên là lo cho hắn rồi…

-Có chuyện muốn hỏi chị…hôm chị qua Miên…lúc nói chuyện xong với ..ừm..Narith gì đó..nói xong là chị về liền hay là hôm sau mới về ?

-“Xong chuyện là về liền…chổ đó khỉ ho cò gáy…nhỏ như hột mè…ở lại đâu có gì vui…”Tiên vừa đáp vừa thắc mắc…không hiểu sao Đức lại hỏi mấy chuyện nầy làm gì…không ăn nhập vào đâu…

-Ừm..nghe nói vợ hắn là người Cần Thơ… hắn sắp đưa bà ta về thăm …có biết khi nào không?

-“Là lúc mình tiến hành giao dịch..khi chuẩn bị xong..tôi gọi hắn…giao dịch xong hắn mới cùng vợ đi Cần Thơ”..Tiên càng lúc càng ù ù cạc cạc…không hiểu sao Đức quan tâm đến mấy chuyện nầy…

-“Ừm……lúc giao dịch..nói tôi biết..có thể tôi đi với chị…vậy được..không còn gì nữa.”Đức nói xong câu nầy liền cúp máy…bên kia đầu máy…Tiên hớn hở…lại có dịp rồi…nhớ hôm ấy…lòng xuân rộn rạo…

-“Có gì sao lảo bản?thấy cậu bận rộn vậy…”Thục Linh ngồi phía trước quay đầu nhìn Đức hỏi…

-“Còn nhớ hồi sáng nầy ….trong buổi họp tôi có nhắc qua người mình qua Miên giao dịch không?người bên Miên tên là Narith…cũng chính vì vậy mà mình biết tên Sơn mướn sát thủ bên Miên…Narith là trung gian…

-“Ừm..rồi sao?có chuyện gì?” Thục Linh thắc mắc…

-Tôi nghi ngờ tên Narith nầy có vấn đề…cũng không chắc lắm..

-“Nói nghe thử..” Phương Anh buộc miệng nói…không biết tại sao cãm thấy trong lòng không thoải mái lắm..nàng nhớ hồi sáng nầy…nàng nhớ người đi giao dịch bên có tên là tên của đàn ông…bây giờ rỏ ràng đàn bà…tên nầy có gì mờ ám đây…

-“Haha..chờ mấy người kia nói luôn..tới rồi…Wow..Cao Lãnh phát triển cũng dử ha…”Lúc nầy xe đang đi qua cổng chào của thành phố…

-“Tụi nầy từ ngoài Bắc vào…không tính…anh ở gần đây mà..sao có vẻ như ngáo ộp vậy?chưa đến đây lần nào à?”Thục Linh mắt nhìn quanh…miệng hỏi…

-Nhiều năm trước có đi qua..haha…muốn đi là đi sao..mà thôi..hai cô không hiểu đâu…

Phương Anh theo hệ thống định vị cho xe chạy đến khách sạn S.M…

“-Mầy có thấy kỳ không?” Kim Chi mắt luôn nhìn phía trước…cả hai đang ngồi trong chiếc Toyota Land Cruiser đậu cách nhà của Ngọc Sơn không xa…theo thói quen nghề nghiệp…quan sát hoàn cảnh chung quanh trước…

“-Hai người nầy hình như có vấn đề…gã Thượng tá kia từ trong nhà đi ra…lên xe mãi gần 10 phút sau người đàn bà xuống xe đi vào…không hợp lý…tại sao không vào một lựợt?” Thu Hà mặt đăm chiêu suy nghỉ…

-“Mầy chụp hình hắn rồi…có chụp hình biển số xe không?gỡi hai cái nầy về Biệt thự…trong vòng vài tiếng hoặc tối đa nửa ngày là biết…”Thu Hà nói…

-“ Chờ mầy nói sao? Tao thấy kỳ quái nên tò mò chút thôi…” Kim Chi ‘bỉu môi’…

-“Tao mắc quá …xuống xe đi một vòng …luôn tiện kiếm mua gì uống…mầy uống gì?cà phê hay nước ngọt?ăn gì không?coi bộ phãi ở đây lâu một chút…mụ đàn bà kia vào…khi nào ra…tao muốn biết…”Thu Hà dợm mở cửa xe nói…

-Nước gì cũng được…không đói…mầy đi trước đi…mầy về..tới phiên tao…nhanh nha mầy…

-“Hihi…nhanh thôi..” Thu Hà quay người bước đi…thầm quan sát con đường Lê Quí Đôn…cách đó không xa hai quán Cà phê nằm gần nhau trên đường Vỏ Trường Toản…từ nhà Ngọc Sơn đến Sở CA tỉnh chỉ cần 5 phút đi bộ…nàng ghé vào Icoffee vào nhà vệ sinh giãi quyết vấn đề…trở ra mua hai ly cà phê sửa đá mang đi…đão một vòng rồi trở lại xe…

-“Sao rồi?có gì đặc biệt không?” Kim Chi hỏi…

-“Không…con mụ đó vẫn chưa ra?” Thu Hà đưa ly cà phê cho Kim Chi …mắt nhìn về hướng ngôi nhà của Ngọc Sơn hỏi…

-Không thấy…quan hệ của ba người nầy là thế nào?tao đang muốn biết…theo tài liệu…lảo ta ở một mình…mụ nầy là ai?gã Thượng tá kia là ai? chờ mụ ta ra là mình bám theo…

Ngọc Sơn đang chĩa mồm ngay giửa hai đùi của Oanh mà húp…như húp nước súp của tô hủ tiếu Nam vang hay tô phở…tiếng húp nghe ‘sồn sột’…lảo vừa húp vứa đưa ngón tay vào hang trên lổ dưới mà khều móc khiến Oanh uốn éo thân người..tay nàng đang ghì mạnh đầu tóc lảo…kéo sát vào…

Lảo đụ không dai nhưng bù lại trình độ bú liếm làm Oanh hài lòng…đúng ra nàng ghiền…Sơn kiên nhẫn…bú lổ đít nàng…Đây là tử huyệt của Oanh…ngón tay lảo ấn ,xoa xoa ngay đó..rồi lảo liếm mút khiến dâm thủy nàng tuôn trào…tiếng lưởi mút tạo ra tiếng ‘rồn rột’ nghe như trong phim JAV …

Oanh không dám nói với Cơ là nàng thật sự hưỡng thụ thú vui nhục dục với Sơn …nhiều lúc nàng không vì ‘công việc’ mà đam mê thật sự…cũng như là lúc nầy..Oanh chịu hết nổi..ngồi lên đưa lồn áp sát vào miệng Sơn..miệng nàng rít lên từng cơn…

-Aiz….Oanh rên rỉ…nàng lại lên đỉnh…tay quờ quạng tìm cặc lảo sờ bóp…rồi lại dùng miệng kích động muốn khỡi động cho cặc lảo cứng lên…coi bộ lảo hết xí quách rồi…cặc mềm như cọng búng…lảo nầy là vậy…chỉ có chuyện bú liếm là xuất sắc…

-“Hắc hắc…sao hả?anh so với thằng Cơ…thế nào?” Sơn trơ trẻn hỏi…về cái chuyện bú liếm…lảo thích được so sánh…thích nghe…mặc dù đã nghe nhiều lần rồi nhưng mỗi lần bú liếm là cứ muốn nghe…

-“Anh thiệt là..hỏi chi hỏi hoài vậy…em nói rồi mà…cái màn nầy…anh vượt trội anh ấy..vậy được chưa?” Oanh lườm…

-“haha..ừm..được..được…không hỏi nửa…”nghe được những gì lảo muốn nghe…Sơn đắc ý cười hả hê…

-“Thôi em về…ừm…mai em làm cá lóc nướng trui chấm mắm nêm…một ít nem nướng đem tới…”Oanh tỏ ra ân cần săn sóc miếng ăn khiến Sơn cãm động…

-Em tới với anh là được…đâu cần làm chi cho mệt…Thím Tư nấu anh cũng đâu có ăn đâu…

-“Thím Tư ..hihi..bà ấy nấu ăn…em thiệt phục anh..vậy mà cũng nuốt được…mệt cái gì chớ…mai em đem tới…anh vừa ăn vừa uống vài ly…”Oanh vừa nói vừa liếc nhìn Sơn cười chúm chím…

-“haha..được được…em muốn sao thì sao…” Sơn biết Oanh muốn lảo làm vài ly…máu nóng lên…bú lổ đít nàng đây mà…

Lảo không biết được…Oanh đang nghỉ tới ngày mai…làm sao cho lảo ngủ mê…để nàng có thì giờ xem xét có phải gia tài của lảo đang nằm dước đáy tủ kia hay không…

-“Nghỉ đi cưng…em về” Oanh ‘âu yếm’ hôn lên đầu hói của Sơn…quay người bước ra cửa …vừa ra khỏi nhà…rút di động ra bấm…

-“Tới rước em đi…xong rồi”…Điện thoại vừa thông…Oanh nói…

-“Xong rồi?em muốn nói..” Giọng Cơ có vẻ kích động…

-không được trăm phần trăm cũng được chín chục…lá dưới đáy tủ trong phòng vệ sinh…

-“Anh tới ngay” Giọng Cơ run rẫy…

Oanh cúp di động bước đến góc đường Lê Quí Đôn-Vỏ Trường Toãn…vài phút sau một chiếc xe trờ tới..nàng bước lên…xe tiếp tục chạy về hướng Lý Thường Kiệt…

Thu Hà âm thầm lặng lẽ bám sát phía sau…

-“Sao hả?” Thu Hà vừa bám theo vừa nôn nóng hỏi…

-“Đừng nôn nóng…video thấy rỏ ràng nhưng tao không biết nhìn môi mà hiểu người ta nói gì (1)…con Mai Thảo biết…đi đi..theo cặp nầy tới ổ họ xong về khách sạn được rồi…

“-Đáy tủ trong nhà tắm…cao hơn nền nhà khoãng 1 tấc…nhìn phía trước không thấy đâu…tại ba cái cửa tủ che lại hết…em nghỉ phải cạy đáy tủ lên mới chắc chắn…nhưng nhất định là ở đó..anh nghỉ kỷ đi…” Oanh hai mắt sáng ngời…

Từ lúc bước lên xe,nàng thao thao bất tuyệt về khám phá của mình.Cơ vừa lái xe vừa chăm chú nghe nên không hề biết ..xa xa phía sau một chiếc Toyota Land Cruiser âm thầm bám theo…

Cơ đang suy tính…nếu quả thật gia tài của lảo già kia đang nằm dưới đáy tủ…mình lấy đi thì lảo sẻ biết ai làm…muốn êm chuyện phải ‘đưa lảo một chặn đường’ rồi…cùng lắm là sau nầy đốt nhiều nhan đèn một chút…vấn đề là làm cách nào để không để lại dấu vết đây?

-“Đang suy nghỉ gì nhập tâm vậy?” Thấy Cơ hình như không chú ý lời mình nói…Oanh có vẻ bất mản…

-“Nếu đúng như lời em nói…mình lấy tới tay…vậy…phãi giãi quyết lảo rồi”…Cơ tàn độc nói…

-“Không..không còn cách khác sao?” Oanh run lên…

-“Em nói đi?”…Cơ nhìn vợ …ánh mắt hắn lóe lên một tia âm lãnh…

Tuy đã cùng chồng bàn qua nhiều lần…nhưng khi tới lúc hành động..Oanh có phần sợ hãi…dù sao cũng là đàn bà…là mạng người đấy…

-“Chuyện nầy không cần em lo…cứ làm theo ý anh là được”… Cơ biết vợ sợ hãi..hắn trấn an…

-“Ừm…”Oanh nhoẽn miêng cười…vậy thì tốt biết bao nhiêu…nàng dù sao cúng đã chịu nhiều ‘cực khổ’…bây giờ tới lúc Cơ ‘cực nhọc’ là chuyện phải đạo…hợp với câu ’chồng vợ đồng lòng tát bể đông cũng cạn’…

***

5
2
votes
Article Rating

Bạn có thấy truyện này hay không?

Nếu bạn thấy chương truyện này thật tuyệt vời. Nội dung truyện hay. Hãy gửi một lượt đề cử để truyện lên "Xu hướng" giúp ủng hộ tác giả và nhóm dịch truyện nhé! <3

Có thể bạn thích

Xem thêm
Những truyện hentai được đề xuất ngẫu nhiên, Hentaimanhwa.net tin rằng bạn sẽ thích

Bình luận

Theo dõi
Thông báo về
guest
0 Bình luận
Các phản hồi
Xem tất cả bình luận